One more night
~ Rurouni ~
[Happy Ending]
~*~
Anh đứng nhìn mình trong gương, một thân lễ phục đen, đường may vừa khít lấy thân thể cùng chiếc nơ lịch lãm trên cổ áo sơ mi trắng. Hoàn hảo. Cánh cửa dày cách ly căn phòng này khỏi mọi ồn ã ngoài kia, nơi cha mẹ và anh trai bận rộn với công tác chuẩn bị, với hoa và rượu vang, sao cho mọi thứ đều phải thật trọn vẹn.
Cánh cửa phòng thay đồ bên hông khẽ mở, một chàng trai bước ra, chẳng khác gì hoàng tử trong mơ của bao cô thiếu nữ. Chỉ có thể mỉm cười.
Cậu ta bật ngón cái, “Đẹp trai lắm!”
“Không so được với cậu.”
“Em? Hẳn rồi~” Kẻ kia nhếch môi cười đầy tự mãn. “Em chẳng phải chính là trời sinh khí chất vương tử sao? Còn nữa nha, thanh xuân phơi phới, anh phải tự thấy may mắn mới đúng a~” Giọng nói nhấn nhá lại ngân nga như hát, cười đến không thấy Tổ quốc đâu. Lúc nào cũng thế, luôn luôn có cách làm người ta ưa thích. Cũng lại luôn luôn có cách làm người ta hận không thể cho vào lọ xóc lên rồi quăng vèo ra biển.
Ánh mắt linh động trên khuôn mặt kia, nhìn kỹ mới thấy rất đa tình, cũng có thể trở nên gian xảo như một con mèo ăn vụng. Thế mà chả biết trước kia anh mắt nhắm mắt mở thế nào, lại có thể nhìn ra cậu ta trong sáng thơ ngây, thiên chân vô tà.
~*~
Năm xưa khi quyết định sang đại lục phát triển sự nghiệp mặc kệ sự can ngăn hết lời của gia đình, vốn đã biết là không hề dễ dàng, ngược lại muôn ngàn sỏi đá, thế nhưng lòng tự tôn và cố chấp của một thằng con trai đã không cho anh bất cứ một đường lui. Không muốn làm người thân và bạn bè lo lắng, nhưng bao nhiêu khó chịu lại chẳng thế nói cùng ai. Một đêm tỉnh dậy trên sàn nhà lạnh trơ của căn phòng nhỏ có mùi ẩm mốc, tự dưng muốn bật cười. Tại vì không thể khóc ra, sẽ khó coi vô cùng. Đến bản thân cũng không chấp nhận nổi mình.
“Thì ra cũng chỉ được khuôn mặt thôi, cậu nhỏ!”
Vị đạo diễn trịch thượng buông ra một câu này, không khác gì dội nguyên xô nước đá vào giữa ngọn lửa quyết tâm chỉ còn le lói cháy.
Trên đời nào có gì sâu hơn nỗi thất vọng về chính bản thân mình. Cũng còn gì buồn hơn chính mình lại chán mình? Ôm mặt gục xuống, bầu nhiệt huyết bị đục một cái hố sâu hoắm lại cứ không ngừng bị gió tuyết thổi qua.
Cũng chỉ là một sự tình cờ khi anh rảnh rỗi đi ngang qua tiệm sách giải khuây, ánh nhìn thoáng qua một khuôn mặt có vẻ rất quen thuộc ở đại lục. Tấm kim bài bảo đảm rating cho các bộ phim lúc bấy giờ – Hồ Ca. Mái tóc đen gọn ghẽ, ánh mắt tinh anh và nụ cười rất tươi trẻ. Cậu ta có vị của mối tình đầu, hồn nhiên ngọt ngào lãng tử, trách nào thiếu nữ khắp nơi lại si mê đến vậy. Diễn nghệ, ca hát, lại cũng muốn đá cả sang văn học nữa sao? Một sự tò mò đơn thuần, dẫn cậu ta bước vào cuộc sống của anh, từ trước khi gặp mặt.
“Người nhặt rác hạnh phúc”, cậu ta tự gọi mình thế.
Cũng không phải là một cuốn sách sáo rỗng mấy thứ triết lý to tát cao xa, hay một sự PR bản thân lộ liễu đến lố bịch. Cũng có thể coi là một bước làm nền cho danh tiếng, nhưng không hiểu sao, những dòng viết văn hoa kia ở trong mắt anh, lại mang một tầng chân thật.
Hoặc giả, giữa lúc đương chới với trong chính bản thân, chỉ cần nghe được một tiếng nói đồng cảm, liền cứ thế mà bước về phía đó. Người lữ khách đơn độc giữa sa mạc, còn cần gì hơn bạn đồng hành, dù chỉ là một chú lạc đà không biết nói. Ốc đảo kia, không chừng lại ở chính giữa ảo ảnh.
Người ta thường vô thức ngưỡng vọng những thứ mà mình không có, hay không thể làm được, cho dù nó có xa vời mộng tưởng đến mấy. Nhưng, lại cũng thường vô thức yêu thương những thứ giống mình. Là nam hay nữ cũng vậy thôi, tâm vẫn là làm bằng máu thịt, có cố cứng rắn mà đao thương đâm vào thì vẫn biết đau. Ngay lúc yếu lòng nhất, tìm được một bàn tay vô hình đưa ra, sao có thể chối từ.
Cổ nhân nói: Lấy đồng làm gương có thể chỉnh y quán, lấy người làm gương có thể biết được mất, lấy sử làm gương có thể biết hưng thế.
Cậu ta lại nói: Trên con đường gập ghềnh mà tôi quay lại với cuộc sống, lấy mình làm gương, dùng trái tim để nhìn chính mình, dùng nụ cười đối diện với những khó khăn phía trước.
Cậu ta còn nói, thể xác là một bức tường với trăm lỗ hổng ngàn vết nứt nhưng không bao giờ đổ, ngăn cách linh hồn với hiện thực; nó là một lá cờ bị gió lớn xé toạc nhưng chẳng bao giờ ngã, vì linh hồn tạo dựng nên một hình tượng chói loà. Thể xác vì linh hồn mà tồn tại trong hiện thực, linh hồn phải đi đến nơi sâu thẳm của chân trời để tìm kiếm trí tuệ và giác ngộ, hy vọng có thể bù đắp thương tổn của thể xác.
Dù linh hồn có lưu lạc, thể xác nếu có thể kiên cường chống đỡ, nhất định sẽ có ngày tạo dựng một mái ấm yên ổn đợi linh hồn quay lại, cùng nhau làm rạng rỡ tương lai.
Có rất nhiều chuyện, khi nghe người ta nói, hoặc khi nói ra, nghe rất sáo rỗng, như một mớ lý luận suông chỉ dành cho đám thư sinh thời xưa hoặc đám rỗi hơi thời nay ngồi trà nước với nhau. Thế nhưng phải đến tận khi tự bản thân mình trải qua và giác ngộ, thì mới có thể thấu triệt hoàn toàn từng lời từng lời trong đó. Cũng phải đến khi hai con người cùng ở trong một trạng thái, mới có thể thấu hiểu người kia nghĩ gì, cảm nhận ra sao.
Đây như cuộc đối thoại một chiều. Cậu ta nói, anh nghe, dưới ánh đèn nho nhỏ trong căn phòng cũ. Nhưng chỉ là như thế, anh vẫn thấy ánh mắt chàng thanh niên trên bìa sách kia, ở bên mình thật gần.
Mãi cho đến khi có một chỗ đứng tương đối ổn định tại nơi này, anh và chàng thanh niên đó mới gặp nhau. Trong lòng có một loại xúc động muốn nói câu cảm ơn với con người ấy, đơn giản là một sự tri âm tình cờ mà thôi. Nhưng ngay trước buổi họp mặt diễn viên, thì hình ảnh bạn gái mình tình nồng ý mật bên cạnh một ông chủ lớn đập ngay vào mắt. Cũng chẳng phải đau thương hay buồn khổ gì, chỉ thêm một lần mất niềm tin.
Chuyện sau đó, …
thật quá hoang đường.
Không biết là men say, hay cơn điên nào đó bộc phát ra, hay chỉ đơn giản muốn phát tiết sự phẫn nộ cùng dục vọng, anh và cậu ta cứ thế mà cắn xé lấy nhau như dã thú bắt được con mồi.
Thế là hỏng hẳn.
Anh tự thì thầm với bản thân vào sáng hôm sau, khi tỉnh giấc nhìn những dấu hôn cắn đỏ rực trên người, và nhìn sang kẻ đang nằm bên cạnh.
Thế là hỏng hẳn.
Anh cũng tuyệt vọng nói với mình như thế, khi càng lúc càng không biết bản thân đang làm chuyện điên rồ nào nữa.
Chẳng biết nên gọi là tình cờ hay trớ trêu, khi bạn gặp được một người, mặt sáng của người đó ôm lấy bạn, mặt tối của người đó, lại vừa khít với bạn.
Chuyện là như thế. Với những dục vọng xấu xí bên trong, những bất cam khó nói ra ngoài mà cũng không dám đối diện, những hụt hẫng chênh vênh cùng bao nhiêu thứ khát vọng. Anh và cậu ta, cùng muốn độc chiếm lấy nhau. Sở hữu nhau như một thứ ràng buộc chính bản thân, như một nơi trút ra hết mọi độc tố. Không lời. Thì sau đó vẫn còn có thể đối diện nhau bình thản.
Thế nhưng kẻ kia, cái kẻ cố chấp kiêu ngạo kia, lại không dừng lại ở đó.
Ngày biển lạnh tháng mười hai, anh ngoảnh sang khi nghe tiếng phanh xe nghiến xuống mặt đường, cậu ta bước tới, im lặng nhìn anh.
“Tôi không thích ai xen vào chuyện riêng của mình.” Anh nói.
“Tôi cũng không.” Cậu ta đáp trả.
“Nhưng cậu đang làm như thế.”
“Tôi chỉ đứng bên cạnh.”
Phải. Nói về đấu khẩu thì anh không thắng nổi. Chỉ có thể trừng mắt nhìn kẻ đối diện, đến khi mỏi mắt thì tự cụp về.
Đây là nơi anh vẫn thường lái xe ra một mình những khi mệt mỏi hay phiền muộn. Chỉ một mình. Vậy mà hôm nay có một cái đuôi bám theo anh qua khắp các con đường, lúc đến nơi cũng cứ da mặt dày như tường thành mà đứng ở một bên chăm chăm nhìn.
Đêm tối phủ lên mặt biển một màn đen huyền bí mà cũng đáng sợ, không ai biết bên dưới tấm màn đó ẩn chứa điều gì. Không ai biết, bên trong cánh cửa khóa những tăm tối nội tại của một người, khi vỡ ra sẽ tạo nên những gì.
Gió đêm đâm vào da những mũi rát buốt, mới sực nhớ ra để quên áo khoác ở nhà. Nhưng ngay khi định quay lại mở cửa xe, thì đã thấy tay mình bị nắm lại.
Quay ra nhìn khuôn mặt nghiêng với từng đường nét nửa sáng nửa tối, ánh đèn đường mờ nhạt lại vẫn có thể hắt vài tia mỏng vào trong đôi mắt.
“Tay lạnh quá.” Anh lầm bầm muốn rút ra.
“Không sao. Tâm không lạnh là được rồi.” Cậu ta càng siết thêm chặt.
Lúc nào cũng một kiểu ngang ngược như thế. Như một đêm cậu ta đập cửa lao vào nhà anh, điện thoại vẫn kề trên tai, nối thẳng đến tiếng chuông điện thoại của anh reo như đòi mạng ở trên bàn. Hùng hổ xông đến bên ghế sofa gằn lên từng chữ.
“Tại sao anh không nghe điện thoại?”
“…”
Bóng tối phủ trùm lên cả hai, thứ duy nhất phát sáng giữa căn phòng là đầu thuốc lá đang cầm trên tay.
Khoảng lặng cứ thế kéo dài thật dài, cho đến khi nắng đầu ngày lọt qua những kẽ hở.
Cậu ta bật cười nhẹ khi cầm lên quyển sách đang để trên bàn. Cuốn tự truyện đề tên hai chữ : Hồ Ca.
“Có thể viết ra những dòng khiến người ta xúc động, chẳng qua là bởi chính bản thân mình cũng đang muốn khóc. Không hèn mọn đến nỗi phải ăn mày tình thương hại, chỉ là vay mượn đôi giọt nước mắt của người đời. Biết vì sao không?”
Vì nước mắt khóc cho người khác, khóc xong sẽ rất nhẹ lòng, bởi đó là sự thương cảm đem cho
Còn nước mắt khóc cho bản thân, thì nặng nề vô hạn.
Bởi trái tim sẽ mãi mãi ghi nhớ, giọt lệ đó, đã vì nỗi đau nào mà rơi xuống.
Nhưng có vay thì phải có trả.
Vậy nên, bao nhiêu thứ không tốt lành, không nên có, thì phải đem nuốt hết vào trong. Đừng để những thứ mục nát đó lộ ra bên ngoài, sẽ khiến người thất vọng.
Chỉ là, muốn tìm một nơi dung chứa mà thôi. Nơi có thể an lành nhất, dù khóc hay cười cũng chẳng màng xấu đẹp nữa.
Giữa căn phòng tràn sáng, cũng chẳng lo mất mặt mà phải vùi mình trong đêm tối, đôi vai của cậu ta, không ngờ lại là điểm tựa. Vẫn trong một nỗi chênh vênh như thế.
Cho đến một đêm tỉnh mộng, cậu ta dụi đầu vào hõm vai anh, lẩm nhẩm nói như đang mê sảng, giọng ngân nga như hát kia lại gọi một cái tên mà có nằm mơ cũng không sao ngờ nổi.
Ôm lấy đôi vai như thể đang run lên kia, dịu dàng an ủi “Ta hiểu. Sẽ ổn thôi.”
Anh nghe tiếng tim mình rạn nứt.
Và biết, đã không còn rút chân ra kịp nữa rồi.
Trên cả những trần trụi xác thịt.
Không phải những mãnh liệt yêu đương.
Đơn giản là bàn tay trái của cậu ta, nắm lấy bàn tay trái của anh.
Bóng tối bên trong quện lấy nhau. Như đã vô thức quyến luyến từ ngay những tình cờ ban sơ thủa ấy.
Anh yêu cậu ta
Cậu ta yêu anh
Và rồi, thật lâu thật lâu sau đó
họ yêu nhau
.
Chàng thanh niên trẻ trung anh tuấn năm nào giờ đang đứng trước mặt anh, bộ lễ phục đen ôm sát tôn lên từng đường nét thân thể hoàn hảo, cũng lại vô cùng hợp với khuôn mặt đã được năm tháng tô thêm vài nét ổn trọng, tuy đôi mắt còn không giấu hết những ngạo mạn khinh cuồng.
Anh nhấc tay giả bộ muốn phủi bụi trên vai áo cậu ta, dù căn bản chẳng có gì. Con mèo kia có lẽ cũng biết, nên chỉ nhếch khóe miệng cười không nói.
“Tiểu Hoa. Đến giờ rồi, ra đi thôi.” Khuôn mặt anh trai ló vào, phá tan hoang cái khung cảnh còn đang dở dang đến đà hơi hơi lãng mạn cổ điển. Da mặt nóng đến muốn bốc cháy. Ba mươi lăm tuổi đầu, còn bị ông anh dở hơi gọi là “Tiểu Hoa”, mà gọi đâu không gọi, ngay trước mặt tên kia, cái tên đang nín cười đến nhũn cả người.
“Được rồi, được rồi, Tiểu Hoa~, đã đẹp trai lắm rồi, chúng ta ra thôi.”
Lại cái giọng chớt nhả như thế. Tính ngẩng lên để trừng mắt nạt người, thì toàn bộ mũi nhọn khựng lại giữa chừng.
Tiếu dung kia gần ngay gang tấc, mắt đối mắt, nhu hòa.
Và nụ hôn thoảng lướt chạm lên mũi, mang theo cả trêu chọc lẫn những cưng chiều không thèm che giấu.
“Chúng ta ra thôi.”
Cậu ta lại nói, tay nắm lấy tay anh…
And then a kiss,
but more than this
I wish you love
Nhưng buông ra ngay khi cửa mở, cánh cửa thật dày thật nặng, cách ly căn phòng với mọi ồn ã bên ngoài.
Phía bên ngoài lễ đường, là hoa và thảm đỏ, là những khách mời tươi cười chúc tụng, là khuôn mặt rạng rỡ của những người thân.
Còn là, cô dâu trong bộ váy cưới trắng tinh xinh đẹp, sẽ bước đến nắm lấy tay anh, thề nguyền trước Chúa.
Đã tự nhủ thầm trong lòng vô số lần, mà đến giờ phút này, lại vẫn không thể quay sang nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của người đó.
Càng không nói đến ánh mắt kia, đã có bao nhiêu ôn nhu say đắm.
Tiếng nói nhỏ nhẹ lẫn vào giữa bao ồn ào rộn rã, nhưng không hề lạc mất một âm thanh.
“Hãy sống một đời, bình an trọn vẹn.”
.
“Tôi đồng ý.”
Và rồi, họ yêu nhau
Như thể là mãi mãi
Bó hồng đỏ rực rỡ giữa nền trời xanh thẳm, nắng chói từng tia vào đôi mắt không sao mở lớn.
Bàn tay nắm chặt lấy một tấm ảnh đã hơi nhàu nhĩ. Tấm ảnh cố đòi chụp bằng được khi cùng đi thử lễ phục.
Như thế, có phải rất giống như hôn lễ của chúng ta không?
Chiếc nhẫn tròn nằm im trên ngón áp út, không trả lời.
This is the way you left me
I’m not pretending
No hope, no love, no glory
No happy ending
This is the way that we love
like it’s forever
Then live the rest of our life
but not together
どうして君の手をつかみ奪えなかったんだろう
Why wasn’t I able to take your hand?